Tôi có cơ hội tham gia khá nhiều buổi tập huấn kỹ năng do DRD tổ chức. Hầu hết những học viên như tôi đều có thể tìm thấy ở đó nhiều bài học ý nghĩa cho cuộc sống của mình. Và “ Kỹ năng giao tiếp” là một trong những bài học như thế.
Sáng 15- 05- 2011, Hội quán DRD- Đời rất đẹp đón chúng tôi trong không khí thân tình bè bạn. Tôi thích nơi này. Nó thường gợi cho tôi cảm giác bình yên bởi không gian rất lắng đọng và nằm khuất sau hết những con đường ồn ào xe cộ của thành phố.
Chủ đề “ kỹ năng giao tiếp” gợi sự hứng thú cho học viên. Giao tiếp hiểu theo nghĩa cơ bản là sự trao đổi thông tin giữa người và người. Nghe có vẻ đơn giản. Sự thật thì giao tiếp là cả một quá trình và ai cũng cần đến nó để dung hòa cuộc sống. Mỗi người có một cách thể hiện riêng trong giao tiếp, điều đó tạo nên sự khác biệt. Tôi rất ấn tượng với cách mở đầu của người chủ trì buổi tập huấn hôm đó: “ Tôi không thể khẳng định sau buổi tập huấn này, các bạn sẽ tự tin hơn trong giao tiếp. Đó là cả một quá trình dài và tùy thuộc vào ý thức của từng người. Tôi chỉ có thể chia sẻ với các bạn những kinh nghiệm mà tôi có. Nghĩa là, ở đây không ai là thầy, ai là trò, không ai dạy ai cả…………”
Buổi tập huấn diễn ra sôi nổi. Học viên bàn luận về các vấn đề liên quan đến giao tiếp thông qua thảo luận nhóm và tranh luân trực tiếp khiến không khí nóng lên và gợi được sư quan tâm đặc biệt. Bên cạnh đó, sự chia sẻ chân tình của mỗi học viên về những trường hợp giao tiếp thường ngày của chính mình càng làm buổi tập huấn thêm ý nghĩa. Đúng như lời người chủ trì, chúng tôi đến đó để chia sẻ, cảm thông và truyền đạt cho nhau những gì mình biết.
Tôi từng gặp rất nhiều người khuyết tật và điểm giống nhau trong giao tiếp của họ là kém tự tin. Giống như việc tạo ra một vỏ bọc thật dày để che chắn cảm giác tự ti, mặc cảm, họ rất rụt rè và kiệm lời. Điều này cũng dễ hiểu. Mặc dù người bình thường có tỏ thái độ thân thiện, gần gũi mấy thì người khuyết tật vẫn thấy mình bị cô lập. Đó là cái cảm giác do sự khiếm khuyết tạo ra. Ngày xưa, tôi cũng thế. Bởi vì là người khuyết tật nên tôi không tự tin khi đối diện với ai. Tôi cho rằng mình bị thương hại. Cái cảm giác đó không dễ chịu chút nào. Cho nên, thay vì tâm sự, chia sẻ, tôi chọn cách im lặng. Sau này, khi thay đổi, tôi nhận ra cứ im lặng và tự ti là sai lầm. Nhưng vấn đề là làm sao để tự tin trong giao tiếp? Mỗi người đều có một phần đáng quý. Việc nhận ra điểm mạnh của mình sẽ giúp mình tự tin hơn. Khuyết tật thì có tội gì đâu. Vậy tại sao phải mặc cảm?
Buổi tập huấn tất nhiên sẽ không làm học viên tự tin ngay tức khắc. Tuy nhiên, điều quan trọng là nó giúp chúng tôi có thêm cái nhìn mới về người xung quanh, về bạn bè khuyết tật của mình. Cảm thông, chia sẻ bằng lời nói, hành động hay thậm chí là im lặng trong hoàn cảnh cụ thể nào đó là cách giao tiếp thông minh. Tôi hy vọng rằng, các bạn học viên tham gia buổi tập huấn “ Kỹ năng giao tiếp” do DRD tổ chức sẽ tìm thấy một bài học ý nghĩa nào đó cho riêng mình để vận dụng vào cuộc sống. Tự tin hay không trong giao tiếp là do ý thức và bản lĩnh của mỗi người chứ không phải do sự đầy đủ, lành lặn hay không của các bộ phận trên cơ thể quyết định.